Thông TinChapterPhân tích One Piece Chapter 1166: Tạm biệt Rocks, Vua Harald bẻ...

Phân tích One Piece Chapter 1166: Tạm biệt Rocks, Vua Harald bẻ sừng

Nếu như Chapter 1165 đã khép lại bằng một nốt trầm bi tráng, khi chúng ta tận mắt chứng kiến liên minh huyền thoại Garp, Roger tung ra đòn tất sát để giải thoát cho linh hồn của Rocks D. Xebec khỏi sự thao túng của Imu, thì Chapter 1166 mới nhất này lại là một bản nhạc hỗn loạn của những sự thật tàn khốc cũng như những khởi đầu định mệnh. Từ cái chết của Rocks, Roger tìm thấy kho báu đời mình, Shanks Tóc Đỏ, cho tới sự hiểu lầm Garp một cách nặng nề của Dragon, hay cả lí do vì sao Harald lại bẻ đi cặp sừng đặc trưng của Tộc người khổng lồ cổ đại.

Để từ đây chúng ta mới thấy, dù God Valley đã bị xóa sổ, nhưng những gì nó để lại thì thật sự vĩ đại, to lớn, định hình cho toàn bộ thời đại hải tặc sau này giống như cái tiêu đề: Những câu chuyện mới. Cũng như số phận của Dragon sẽ đi về đâu? Tại sao Loki lại tôn sùng Rocks đến thế? Tất cả sẽ có câu trả lời trong chapter 1166 mới nhất.

Để cảm nhận trọn vẹn sự bi tráng trong cái chết của Rocks và khoảnh khắc Roger tìm thấy Shanks, mời các bạn xem video phân tích chi tiết dưới đây trước khi đi sâu vào bài viết:

Cụ thể như thế nào thì hãy cùng Brook Music phân tích chi tiết chapter này nhé.

Cái chết của Rocks (Davy D. Xebec)

Ập vào mắt chúng ta ngay đầu chapter là hình ảnh cả 3 con quái vật Rocks, Roger và Garp nằm sải sòng trên mặt đất sau đòn tất sát cuối chapter trước. Roger với Garp có lẻ đã hoàn toàn kiệt sức khi đôi mắt nhắm nghiền nằm bất động. Còn Rocks thì vẫn còn sống, thậm chí cảm nhận được việc cơ thể đã được giải phóng khỏi bóng tối, khỏi sự kiểm soát của Imu, tuy nhiên thì cơ thể Rocks lúc này đã hoàn toàn rệu rã, cũng như không còn lành lặn.

“Sống sót và rời khỏi hòn đảo này, nhưng không được rồi. Này, Roger, Garp chạy đi, các ngươi sẽ không chết đâu. Phải rồi, ta quên chưa nói, các ngươi đã chặn được cơn điền cuồng của ta, cảm ơn nhé”.

Tới tận lúc này, trong suy nghĩ Rocks vẫn muốn sống sót và rời khỏi hòn đảo, vẫn muốn tiếp tục tham vọng còn dang dở. Nhưng trớ trêu thay, thực tại lại quá tàn khốc. Sinh mệnh của Rocks lúc này chẳng khác nào một ngọn đèn dầu đã cháy đến giọt cuối cùng, cố gắng bùng lên một tia sáng rực rỡ nhất, tỉnh táo nhất để nói lời cảm ơn, rồi lụi tàn vĩnh viễn trước cơn bão táp của thời đại, khi trước mặt Rocks lúc này không phải là bầu trời tự do, mà là ba bóng đen cao lớn đang chậm rãi tiến lại, che khuất luôn chút ánh sáng yếu ớt còn sót lại của God Valley. Đó là các Thánh Hiệp Sĩ, những kẻ đại diện cho quyền lực tối thượng, đang bước đến như những tử thần thực tử.

Hình ảnh này bất giác làm tôi nhớ lại cuộc đối thoại đầy điềm báo giữa Rocks và Vua Harald mới đây. Rocks từng thú nhận với một nụ cười gượng gạo như thế này:

Ta cảm thấy như đang bị kéo lại gần… giống như một định mệnh lớn lao nào đó. Ta không cảm thấy vận may đang mỉm cười với mình đâu, Harald…

Trực giác của một kẻ mang chữ D chưa bao giờ sai. Cái “định mệnh lớn lao” đang kéo Rocks đi, cái cảm giác “vận may không mỉm cười” ấy, chính là để dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Rocks đã linh cảm được sự lụi tàn của chính mình, Rocks biết ngọn lửa của mình sắp tắt, nhưng hắn vẫn lao vào God Valley như một con thiêu thân, để rồi cuối cùng nằm lại đây, chấp nhận số phận với một nụ cười chua chát nhưng mãn nguyện, bởi dù thế nào Rocks cũng đã đạt được mục đích ở God Valley này, là giải cứu mẹ con Eris Teach.

Tôi từng đọc được ở đâu đó rằng:

“Con người ta khi sinh ra đều cất tiếng khóc trong khi mọi người cười. Hãy sống sao cho khi chết đi, ta có thể mỉm cười trong khi mọi người khóc. Có những sự ra đi là dấu chấm hết của một kiếp người, nhưng cũng có những cái chết lại là sự khởi đầu cho một huyền thoại. Khi tấm màn nhung của cuộc đời hạ xuống, danh vọng, tiền tài hay quyền lực đều hóa hư vô, thứ duy nhất còn lại là sự thanh thản trong tâm hồn.”

Chúng ta thường định kiến rằng kẻ phản diện chết đi là đáng đời, kẻ gây ra hỗn loạn ngã xuống là sự trừng phạt. Nhưng nếu nhìn sâu vào đôi mắt của kẻ hấp hối, thấy sự nhẹ nhõm thay vì oán hận, liệu ta có còn giữ nguyên suy nghĩ đó? Rõ ràng là không, mà với Rocks lúc này sự giải thoát đôi khi còn quý giá hơn cả chiến thắng, và cái chết đôi khi lại là ân huệ cuối cùng của một cuộc đời bị xiềng xích.

Vậy là Rocks D. Xebec hay đúng hơn là Davy D. Xebec – Kẻ thù vĩ đại nhất của cả Hải tặc lẫn Hải quân đã thật sự nằm xuống!

Từ khi hắn xuất hiện qua những lời kể run rẩy của Sengoku trong chapter 957, cho tới khi hắn hiện nguyên hình là một con quái vật bị thao túng bởi Imu trong phần hồi tưởng về Harald này, những hành động, sức mạnh và cách mà Rocks đón nhận cái chết khiến người ta phải ngỡ ngàng, đi từ sợ hãi cho đến sự thương cảm tột cùng. Vậy nên không phải tự nhiên mà cả Vua hải tặc Roger và Anh hùng hải quân Garp, dù là kẻ thù không đội trời chung, lại dồn hết tâm sức tung đòn đánh cuối cùng không phải để giết, mà để cứu rỗi linh hồn Rocks.

Nhưng số phận đã sắp đặt, mọi cánh cửa sẽ phải khép lại với Rocks ở God Valley này, khi vẫn còn đó là Figarland Garling. Rocks đã gục ngã giữa God Valley đang sụp đổ, nhưng miệng hắn vẫn mỉm cười, và thốt lên hai tiếng “Cảm ơn” nhẹ nhàng đến đau lòng.

Và cũng giống như nhiều nhân vật có “D” khác, Rocks cũng cười khi đối mặt cái chết. Rocks cười vì xiềng xích của Imu đã gãy, cười vì cuối cùng Rocks cũng đã được làm chủ vận mệnh của mình, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Một cái chết đúng chất D: Ngạo nghễ và Tự do.

Nếu như Oden để lại di thư cho Cửu hồng bao, cho Toki về 20 năm sau, thì Rocks không để lại một dòng chữ nào cả. Nhưng di sản của Rocks thì chấn động hơn bất cứ lời sấm truyền nào. Sự sụp đổ của Rocks đã đẩy Big Mom trao trái Thanh Long cho Kaido, tạo ra một “Sinh vật mạnh nhất thế giới”. Sự ra đi của Rocks khiến Roger tìm thấy chiếc rương chứa Shanks, tạo ra một Tứ Hoàng bảo hộ thời đại mới, cũng như sự kiện này, chính là mồi lửa để Garp thả Dragon đi, gieo mầm cho Quân Cách Mạng sau này. Đặc biệt là thôi thúc Roger đi tìm Lịch sử thật của thế giới này, điều mà Imu với CPTG đã cố gắng che giấu gần 800 năm qua.

Vậy nên lạc quan mà nói, sự kết thúc của Rocks không phải là màn đêm buông xuống, mà là ánh bình minh của Kỷ Nguyên Hải Tặc đang dần ló rạng.

Gaban và Rayleigh giải cứu Garp, Roger

Lúc này Garp với Roger đã được Gaban, Rayleigh giải cứu thành công, bọn họ tức tốc đưa cả 2 rời khỏi hòn đảo đang dần biến mất này. Và điều tôi tò mò ở đây là Gaban với Rayleigh có đụng độ với 3 thánh hiệp sĩ kia không?

Oda đã lướt qua cảnh này, nhưng chúng ta có thể hiểu rằng, không thể nào không đụng độ, phải có đụng độ giữa bọn họ. Bởi Garp với Roger nằm gục ngay gần chỗ Rocks, ngay trước tầm mắt của nhóm Garling chứ không xa xôi gì.

Thế tức là sao? Nếu xâu chuỗi một vài dữ kiện đã xảy ra giữa Gaban với Sommers ở Elbaf mới đây thì chúng ta có thể hình dung mọi thứ như thế này.

Sau khi xử tử Rocks đang hấp hối, nhóm Garling định bịt miệng Garp với Roger luôn, nhưng thật không may cho bọn chúng khi Gaban với Rayleigh đã xuất hiện như một tia chớp, tung đòn tất sát phủ đầy Haki bá vương, đánh gục cả 3 tại chỗ, sau đó cõng lấy Garp với Roger chạy đi.

Và bởi vì đây là một chi tiết thật sự khá là bách nhục cho đám Thánh Kỵ Sĩ này, nhất là với Garling, nên có lẽ Oda cũng lướt qua luôn.

Băng Roger tìm thấy cậu bé Shanks

Vài ngày sau đó Roger với cơ thể băng bó cũng đã tỉnh lại, băng Roger bắt đầu mở rương kho báu, trong khi Shakky thì hạnh phúc bên Rayleigh, để từ đây như những gì chúng ta được biết trong cuốn One Piece 4 tỷ đi kèm One Piece fiml Red, cậu bé Shanks được tìm thấy trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác tới bật ngữa của tất cả.

Và rất may trên tàu Oro Jackson lúc này vừa có cả Gloriosa với Shakky, những nữ chiến binh Amazon mạnh mẽ, cũng như hiểu biết về việc chăm sóc trẻ con.

Công lý của đôi bạn thân Garp – Sengoku

Người dân khắp thế giới vui mừng vì băng Rocks đã bị xóa sổ, và theo thông tin trên báo thì công lao lớn thuộc về của Garp. Ở tổng bộ Hải quân, Garp đã tĩnh lại cũng đọc được tin tức, nhưng thay vì vui mừng thì phừng phừng tức giận, xé rách tờ báo. Để từ đây chúng ta mới vỡ lẽ ra nhiều điều thú vị ở bộ đôi “Nói thì thấm mà đấm cũng đau” này.

Theo đó, lúc này Sengoku điềm tĩnh nói với Garp rằng, có thể CPTG đã bỏ tiền ra bịt miệng Morgans.

CPTG lẫn hải quân đều là những tổ chức khổng lồ, tính cả binh lính của các nướ thành viên thì quân số trên thế giới lên đến hàng chục triệu người, việc nắm bắt toàn bộ hành động của họ là điều không thể. Dù tôi có nhận ra những hành động điên rồ của bọn chóp bu thì cũng sẽ làm ngơ như không thấy.

Nghe Sengoku nói tới đây, Garp không thể giữ bình tĩnh mà lao vào đấm đá, còn miệng thì không ngừng chửi bới thằng bạn thân.

Với tôi đây là một cuộc trò chuyện ngắn nhưng xuất sắc, làm tôi thêm phần yêu thích nhân vật Sengoku, bên cạnh Garp, khi nó không chỉ là một cuộc cãi vã giữa hai người bạn, mà là sự va chạm giữa hai triết lý sống, thứ sẽ định hình nên toàn bộ cấu trúc của Hải quân sau này.

“Im đi, chỉ đứng dưới vách đá mà sủa lên thì thay đổi được cái gì chứ?” Câu nói của Sengoku thực sự là một cú tát thẳng vào thực tế, chua xót nhưng đầy sức nặng.

Dưới góc nhìn của Sengoku: một người mạnh mẽ nhưng vô cùng điềm tĩnh và thông minh, thì ông đã nhìn thấu được “Đỉnh vách đá”, nhìn thấu bản chất của quyền lực, đó chính là hệ thống phân cấp của Chính Quyền Thế Giới và Hải Quân.

Rõ ràng quyền lực mềm của bọn họ lúc này, một Phó đô đốc là không hề có trọng lượng, vậy nên giữ cái tôi trong sạch nhưng không có thực quyền, thì những lời phàn nàn của Garp chỉ như tiếng chó sủa vào vách đá trơ trọi. Nó không vọng tới tai Ngũ Lão Tinh, không thay đổi được gì, mà thậm chí ngược lại, gây hại cho bản thân.

Vậy nên Sengoku chấp nhận “leo lên đỉnh vách đá”, chấp nhận đôi tay nhúng chàm, chấp nhận thỏa hiệp với bóng tối để có được vị trí có thể ra quyết định. Đó là tư duy của một nhà lãnh đạo chính trị: Phải ở trong cuộc chơi mới điều khiển được cuộc chơi.

Góc nhìn của Garp thì sao? Nếu Sengoku quyết định phải lên đỉnh thì Garp chọn ở lại “Chân vách đá”.

“Dưới chân vách đá” là đâu? Đó là mặt đất, là dưới chân Red Line (đỉnh Red Line là Thánh địa, nơi ở Thiên Long Nhân), là nơi người dân sinh sống, những binh lính hải quân cấp thấp đang đổ máu.

Suy nghĩ, công lý của Garp rất rõ ràng: Nếu ai cũng mải mê leo lên đỉnh cao danh vọng, ai cũng mải nhìn lên bầu trời của Thiên Long Nhân, thì ai sẽ ở lại mặt đất để bảo vệ những người yếu thế? Vì thế việc Garp chọn ở lại “đáy” không phải vì ông không thể leo, mà vì ông muốn làm tấm khiên chắn ngay tại nơi hiểm yếu nhất này.

Bên cạnh đó việc 2 thằng bạn thân đấm nhau này cũng chính là sự xung đột Công Lý, giữa Thực tế tàn khốc của Sengoku với Lý tưởng kiên định của Garp.

Chúng ta có thể thấy Sengoku cực kỳ tỉnh táo. Ông biết Morgans bị mua chuộc, biết Thiên Long Nhân thối nát. Nhưng ông nhìn thấy bức tranh lớn hơn: Một tổ chức hàng chục triệu người cần sự ổn định. Nếu vạch trần tất cả, thế giới sẽ loạn, hải tặc sẽ nhân cơ hội tàn phá.

Vậy nên Sengoku chọn cách “mắt nhắm mắt mở”. Đây là sự hy sinh lớn nhất của Sengoku: Hy sinh sự trong sạch của lương tâm để giữ gìn trật tự thế giới. Ông chấp nhận làm kẻ “đạo đức giả” trong mắt bạn mình để đại cục được an toàn.

Còn Garp thì sao? Với Garpr là Công lý của lương tri: Garp không chấp nhận thỏa hiệp. Với ông, sai là sai, đúng là đúng. Ông đánh Sengoku vì sự bất lực: Bất lực vì biết Sengoku nói đúng về thực tế, nhưng lại căm ghét cái thực tế đó.

Vậy nên “Nếu ngươi bị nhuốm bẩn, ta sẽ đến giết ngươi” không phải là lời đe dọa Sengoku, mà là lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng, Garp chính là “thanh kiếm treo trên đầu” Sengoku. Nếu một ngày Sengoku vì quyền lực mà đánh mất nhân tính hoàn toàn, đi chệch khỏi con đường chính nghĩa đã chọn thì chính tay Garp sẽ kết thúc bạn mình. Đó là Một tình bạn vĩ đại nhất.

Tất nhiên với một người đã ăn Trái ác quỷ Zoan thần thoại Phật Khổng Lồ/Daibutsu thì chuyện đó sẽ không xảy ra, bởi tất cả các Trái ác quỷ Zoan thần thoại đều có tâm tính, nó thể hiện bản chất của người sở hữu.

Minh chứng là việc, sau khi đấm nhau, sau khi khảo nghiệm nhau thì Sengoku đã cười rất tươi, cười một cách thỏa mái vì trong lòng thật sự nhẹ nhõm.

Nôm na thì chúng ta có thể hiểu, giữa đôi bạn thân rất thân Garp/Sengoku này đã ngầm phân chia một cách rất rõ ràng rong nhiệm vụ bảo vệ những thứ bên dưới Vách Đá.

Bên cạnh tất cả những điều này thì tôi thật sự ấn tượng mạnh với cách Sengoku dùng từ “sủa”, “sủa” trong “tiếng sủa”. Bởi với từ sủa này, chúng ta sẽ có một tầng nghĩa đen tối, đau đớn, đầy chua chát của thực tại.

Nếu bạn còn nhớ thì khi Akainu tới Phòng quyền lực chất vẫn Ngũ lão tinh về chuyện dung túng cho Doflamingo làm càn, thì St. Ethanbaron V. Nusjuro đã nói thế này:

“Cái mất mặt mà ngươi nói còn chả bằng con số không, hải quân các ngươi chỉ là bộ mặt của Chính quyền”

Đó là một cách nói bóng bẩy, còn nếu nói một cách thô tục như suy nghĩ của Sengoku lúc này thì sao? Nó sẽ là: “Cái mất mặt mà ngươi nói còn chả bằng con số không, hải quân các ngươi chỉ là con chó của Chính quyền, là một tập hợp những con chó được nuôi để giữ nhà và canh cửa mà thôi.”

Và hiển nhiên đó là, ở dưới vách đá Con chó có sủa thì người trên đỉnh núi không nghe thấy, hoặc có nghe cũng chẳng bận tâm. Vậy nên nếu là chó thì Sengoku là một con chó đầu đàn khôn ngoan, còn Garp là một con chó mạnh mẽ, tự do, không xiềng xích, một con chó chỉ nghe theo bản năng của mình.

Loki nghĩ rằng Harald chính là Nika

Chapter chuyển cảnh đến Vương quốc Elbaf về khoản thời gian trước biến cố God Valley, lúc này Loki đã xin đi theo Rocks không biết bao nhiêu lần nhưng tất cả đều bị từ chối, trong khi người Rocks cần lại không ngoảnh lại nhìn ông một lần.

Và Loki năn nỉ được đi theo Rocks như vậy là vì cậu ta nghĩ rằng Rocks chính là Nika, là chiến binh giải phóng vừa cười vừa phá hủy thế giới. Nhưng Rocks đâu có muốn phá mà chỉ muốn trở thành Vua của thế giới, còn người có sức mạnh phá hủy thế giới như thế phải là Harald.

Rocks rất đề cao sức mạnh của Harald, tới mức cho rằng Harald có khả năng hủy diệt thế giới. Tuy nhiên đó không phải hoàn toàn vì sức mạnh thể chất thuần túy của Harald, mà còn là vì Harald có khả năng đánh thức Nhóm thợ đóng tàu huyền thoại của Elbaf, Đại chùy chiến đoàn. Đó là lí do vì sao, Rocks lại cần có cái bắt tay của Harald tới vậy, đó sẽ là một liên minh với sức mạnh không thể ngăn cản.

Còn vì sao Đại chùy chiến đoàn lại quan trọng thì tôi đã nói rồi, bởi họ có khả năng đánh thức VKCĐ Pluton, một con tàu chiến khổng lồ. Ở hiện tại Harald đã chết vậy nên nhiệm vụ đánh thức Nhóm thợ đóng tàu này sẽ giao cho Loki, chắc chắn là vậy rồi.

Và Loki tò mò, vì sao cha mình lại không hợp tác với Harald thì có được câu trả lời thế này: Đó là vì tình yêu, dễ hiểu hơn thì đó là vì tình yêu quê hương Elbaf của Harald quá lớn, Harald luôn đặt sự an toàn, thịnh vượng của Elbaf lên trên hết, mà đó lại là điều rất rủi ro khi Harald chấp nhận bắt tay với Rocks, lúc này đã rời khỏi Elbaf nhưng vẫn sẽ tiếp tục quay lại đây cho tới khi Harald đồng ý.

Vua Harald bẻ sừng để chuộc lỗi lầm mà Elbaf đã gây ra

Để bảo vệ cho tình yêu to lớn đó, vua Harald đã không ngần ngại thẳng tay trừng phạt một tên khổng lồ Elbaf du côn đang cướp phá ở một hòn đảo nào đó.

Và những hành động này của Harald bị người ta gọi là “Loạn trí”, nhưng với góc nhìn thứ 3 của chúng ta thì sao? Rõ ràng Harald không hề loạn trí chút nào.

Nếu nhìn Vua Harald dưới lăng kính của sự tha hóa, ta chỉ thấy một kẻ hèn nhát. Nhưng nếu đặt mình vào vị trí của một người đứng đầu với vận mệnh cả một dân tộc, thì sẽ thấy hình ảnh Harald hiện lên đầy bi thương và vĩ đại. Harald không phải là một bạo chúa khát máu như cách ông thể hiện, mà ngược lại, ông là hiện thân của sự hy sinh thầm lặng, một vị vua hiểu rõ cái giá tàn khốc của quyền lực.

Vì thế Sự kiện God Valley không phải là minh chứng cho sự hèn nhát, mà là thước đo cho bản lĩnh chính trị của Harald.

Trái tim nóng thôi thúc Harald chắc chắn đã gào thét muốn lao đến sát cánh cùng bạn, muốn sống chết có nhau trong trận chiến long trời lở đất đó. Đó là bản năng của tình huynh đệ. Nhưng trên vai Harald là sinh mạng của hàng vạn người dân Elbaf. Ông hiểu rõ hơn ai hết sức mạnh kinh hoàng của Liên minh Hải quân và Chính phủ Thế giới. Nếu Elbaf tham chiến, họ sẽ trở thành kẻ thù của cả thế giới. Một God Valley bị xóa sổ là đủ để Harald rùng mình nghĩ đến viễn cảnh Elbaf chìm trong biển lửa.

Vậy nên Ông chấp nhận mang danh kẻ bội tín, chấp nhận để bạn thân chết trong cô độc, chỉ để Elbaf được an toàn. Đó không phải là sự toan tính hèn hạ, mà là sự thức tỉnh đau đớn của một người lãnh đạo: Không được phép đánh cược vận mệnh quốc gia bằng tình cảm cá nhân.

Đó là lí do vì sao, Harald lại tức giận, trừng phạt thẳng tay tên khổng lồ du côn, hay lên án “lịch sử kinh hoàng của Elbaf” không xuất phát từ sự tự nhục, mà từ tầm nhìn xa trông rộng.

Tôi phân tích chi tiết như vậy để chúng ta thấy Vua Harald của hiện tại đáng thương tới mức nào, sự hi sinh to lớn ra sao.

Sau đó, Harald cũng đã quay về Elbaf sau chuyến viễn chinh, và lúc này ông đang dặn do 2 thằng con trai cùng người vợ Ida, với trưởng lão Jarul những lời sau cuối trước khi tiếp tục lên đường.

Chuyến đi này của vua Harald không giống những lần trước, lần này Harald sẽ có một sự thay đổi lớn, thay đổi triệt để mọi thứ từ bên trong, khi ông đã tới Tổng bộ Hải quân Marine Ford, thể hiện thành ý một cách chân thành với Chính phủ Thế Giới bằng việc bẻ phăng cặp sừng của mình một cách đầy đau đớn, không màn thể diện của một vị vua.

Và đối với tôi, hành động bẻ cặp sừng thể hiện sự chân thành của Harald với CPTG, chính là Đỉnh cao của lòng tự trọng và sự hy sinh, một sự khẳng định nhân cách lớn của Harald.

Nhiều người thấy đó là sự hèn hạ, nhưng thực chất đó là sự hy sinh cái Tôi vĩ đại. Một người đàn ông bình thường sẽ chiến đấu để bảo vệ danh dự. Nhưng một vị vua vĩ đại sẽ sẵn sàng vứt bỏ danh dự của bản thân để đổi lấy bình yên cho dân tộc. Và Harald là một vị vua Vĩ đại của Elbaf.

Harald đã dùng chính thân thể và lòng tự trọng của mình làm lá chắn đỡ lấy sự nghi kỵ của CPTG. Ông chấp nhận bị người đời phỉ nhổ là kẻ mất gốc, miễn là Elbaf không bị hủy diệt.

Và với những gì mà chúng ta thấy tới lúc này, thì có thể nói rằng: Vua Harald là một nhân vật đáng thương và đáng được kính trọng. Ông cô độc trên ngai vàng của mình, ôm giữ nỗi đau mất bạn, nỗi nhục mất sừng và nỗi oan ức của kẻ bị hiểu lầm. Harald không chọn con đường dễ dàng là làm một anh hùng tử đạo; Harald chọn con đường chông gai là làm một kẻ sống sót để gánh vác giang sơn.

Dragon thất vọng về người cha Garp, nhưng …?

Trong khi đó, ở nhà giam dưới lòng đất của Tổng bộ hải quân, Dragon đang bị nhốt và Garp cũng đã tới thăm. Và đây là cuộc tiếp xúc trực tiếp đầu tiên của Cha con Garp/Dragon mà chúng ta được biết tới hiện tại.

“Cha à, con sẽ rời khỏi hải quân” – Uh

“Con rất thất vọng về cha” – Uh.

Nhưng sau đó thì sao, Garp móc trong túi quần ra cái chìa khóa phòng giam rồi ném vào cho thằng con. Rõ ràng là Garp chấp nhận sự hiểu lầm của Dragon, đó là cách Garp thể hiện tình yêu thương dành cho Dragon.

Garp thuộc mẫu người đàn ông của thế hệ cũ, những người coi việc bộc lộ cảm xúc mềm yếu là thừa thãi. Với Garp, yêu thương con cháu là phải làm cho nó cứng cáp hơn đá. Tình thương của Garp không ấm áp như ngọn lửa sưởi ấm đêm đông, mà rát buốt như gió biển quất vào da thịt. Ông không dạy con, dạy cháu tránh bão, ông ném Dragon hay Luffy sau này vào tâm bão để nó tự học cách sống sót.

Vậy nên Ông chấp nhận đóng vai “kẻ phản diện” trong mắt thằng con, để nó có động lực bước đi trên con đường nó đã chọn, một con đường chông gai đầy hiểm trở.

Garp đứng đó, im lặng hứng chịu mọi mũi dùi phẫn nộ từ Dragon như một ngọn hải đăng hứng chịu sóng dữ vẫn sừng sững, lầm lì mà không một lời oán trách. Rõ ràng Garp biết, để con trai mình trở thành một con Rồng thực sự, nó cần phải đạp lên cái bóng của người cha Anh hùng này mà bay lên. Monkey D. Dragon năm 17 tuổi, với bầu máu nóng sục sôi, đã nhìn người cha anh hùng của mình bằng ánh mắt của sự phản bội, nhưng Dragon không hề biết rằng, chính sự im lặng nhẫn nhục của Garp ngày hôm đó mới là thứ thực sự trao cho Dragon đôi cánh tự do.

Liệu sau này, khi trở thành Thủ lĩnh Quân Cách mạng, Dragon có hiểu được hành động của Garp ở God Valley hay sự im lặng của Garp trước những lời chỉ trích hay không? Và câu trả lời chắc chắn là Có.

Tóm lại thì Garp là hình mẫu của tips người ngoài lạnh trong nóng, phiên bản già gân, khi ngoài miệng thì không ngừng chửi mắng, nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Còn Dragon thì ngược lại: không chửi mắng, nhưng cũng rất lo lắng.

Trên đây là tất cả những phân tích đánh giá One Piece chapter 1166 mới nhất đầy hấp dẫn này, hy vọng Anh Em thích bài viết của Brook Music.

- Advertisement -spot_img

CÓ THỂ BẠN MUỐN XEM

Thông tin One Piece chapter 1163: Lời hứa

THÔNG TIN CHI TIẾT ONE PIECE CHƯƠNG 1163 - Tên...

Thông tin One Piece Chapter 1164: Dòng máu Davy

THÔNG TIN ONE PIECE CHƯƠNG 1164 - Rocks nghĩ rằng...

Thông tin One Piece Chapter 1165: Tiếng vang

THÔNG TIN CHI TIẾT ONE PIECE CHƯƠNG 1165 - Tên...

Phân Tích One Piece Chapter 1148: Cánh tay trái Vua hải tặc, Scopper Gaban nổi giận

One Piece chapter 1148 với tiêu đề Ronja này...

Phân Tích One Piece Chapter 1147: Thánh Hiệp Sĩ sợ Luffy Mũ Rơm tức giận

One Piece chapter 1147 với tiêu đề: Nỗi sợ...
- Advertisement -spot_img